Người đàn ông già yếu, gầy nhỏm, đen đúa lam lũ với bộ đồ cũ mèm gắng đẩy cánh cửa kiếng để bước vào văn phòng. Ông bối rối bỏ chân khỏi đôi dép nhựa cáu bẩn đã sờn quai khi nhìn thấy sàn văn phòng trải thảm, tay ông cầm một bọc xanh nhỏ có hai quả táo, loại táo đỏ rẻ tiền thường thấy bán ở chợ…
Thấy tôi có vẻ bất ngờ sững sờ nhìn ông như định mở miệng hỏi ông cần gì, ông vội vàng trao cho tôi mấy quả táo, nói rằng hôm qua ông cúng rằm có ít trái cây muốn cho bé Huệ. Tôi chưa kịp nói gì thì ông đã nhanh chân quay lưng đi mất…
Trước ánh mắt hình dấu hỏi của tôi, nhân viên trong phòng nói với tôi rằng đó là ông lão xe ôm thường chở bé Huệ đi giao hồ sơ hay công chứng giấy tờ cho công ty…
Tôi trao mấy trái táo cho Huệ, nhỏ nhẹ nói với em rằng thật sự tôi rất ngạc nhiên về việc này… Mắt cô bé bỗng dưng ưng ửng nước và đôi má em vốn đã hồng nay còn ửng đỏ hơn bao giờ hết. Em cúi đầu ngượng nghịu nói với tôi rằng:
” Chị đừng la em nhé, mỗi một cuốc xe chở em đi công việc của công ty ông thường lấy 25.000 đồng nhưng em thấy ông khổ quá, em thường đưa ông luôn 30.000 đồng…”
Thì ra em sợ tôi sẽ la em vì em biết tôi vốn nguyên tắc trong việc duyệt phê chi phí, tôi luôn dạy các em phải minh bạch và trung thực dù chỉ là vài đồng tiền lẻ. Em tự ý trả thêm cho ông lão 5.000 đồng và xem việc đó như là một việc không đúng nên cảm thấy sợ và xấu hổ vì điều đó…
Tôi xoa đầu em, nói vài lời để em bình tâm trong khi trái tim tôi thì rưng rưng một cảm xúc khó diễn tả thành lời… Tôi nhận ra đại đa số những con người nghèo nàn về vật chất lại là những người giàu có lòng từ tâm và sự nhân hậu. Trong việc này cô bé không làm gì sai cả, cô không lấy đồng nào của công ty vì lợi ích cá nhân, cô chỉ biết thương xót và từ tâm với người già cả rất đáng được giúp đỡ. Cô không trả giá như tôi hay nhiều người khác vẫn luôn có thói quen trả giá với người chạy xe ôm hay mặc cả cho bó rau mớ cải mua dọc lề đường… Còn cô, cô rộng lòng gửi tặng ông thêm 5.000 đồng như một cách phụ giúp, chia sẻ cho sự cơ cực của ông!
Và ông lão xe ôm, ông lại càng đáng trân quý hơn nữa! Ông luôn tự trọng lấy đúng giá tiền phù hợp với công sức lao động của mình và đặc biệt là ông biết mang ơn và trả ơn. Điều này khiến tôi nghĩ đến những ơn – nghĩa ở cuộc đời này. Có rất nhiều người đã nhận ơn một cách dễ dàng và cũng vội vàng quên mất ngay. Người ta có thể vô ơn, quay lưng, quay mặt ngay lập tức và đôi khi còn trở thành kẻ thù của người đã ra ơn. Nhất là những gì liên quan đến tiền bạc hay việc giúp đỡ chuyện này chuyện kia bỗng chốc thành “Làm ơn mắc oán”. Thế nên thật hiếm hoi và ý nghĩa biết bao khi giữa cuộc đời ô trọc này còn sót lại những ơn – nghĩa bé nhỏ như chuyện cô bé tạp vụ và ông lão xe ôm này:
Tôi cảm động và quý trọng tấm lòng ông lão dành cho cô bé. Ông ghi ơn nhưng chẳng có gì đáp tạ lại cô ngoài món quà đơn sơ và nhỏ bé đó. Món quà ấy chứa đựng cả bầu trời ân tình và chân tình của ông lão nghèo khổ. Với tôi, có lẽ nó đẹp và quý giá hơn mọi loại quà tặng mà tôi từng được biết!
Và cũng cao đẹp thay những tấm lòng giữa người và người! Đáng quý lắm khi giữa cuộc đời bề bộn này vẫn còn có những câu chuyện nhỏ mà ý nghĩa thật lớn lao khiến tôi phải rơi nước mắt!
Ông lão xe ôm và cô tạp vụ bé nhỏ: họ là những con người nghèo khổ nhưng có trái tim nhân hậu và tấm lòng của họ thơm ngát như những bông hoa nở giữa cuộc đời mà với tôi, cuộc đời này chứa đựng quá nhiều sự ô trọc, gian tham và giả dối.
Cả hai đã dạy cho tôi một bài học lớn, bài học về tình người. Cái cách con người biết cảm thông, rộng rãi, cư xử với nhau chân tình và trao cho nhau lời cảm ơn đáng trân quý lắm dù chỉ là 5.000 đồng và hai quả táo đỏ!
Copy từ FB Bạch Cúc Homestay