Cứ vào ngày thứ sáu, hắn sẽ nấu một nồi phở. Sở dĩ nấu vào ngày thứ 6 là để hai đứa con có phở ăn vào ngày thứ bảy và chủ nhật.
Tiện công hắn sẽ nấu một nồi to mời luôn anh em bạn bè.
Nguyên nhân hắn quyết mầỳ mò nấu được món phở, hồi con gái hắn khoảng 2 tuổi, hắn đưa con đến quán gọi bát phở chín không hành, xin thêm cái kéo và cái bát con, hắn cắt phở và thịt nhỏ và múc sang cái bát nhỏ cho con ăn, con bé ăn một thìa đầu tiên thì nhè ra không chịu ăn.
Hắn nghĩ con bé không thích phở, cả một năm chẳng cho con bé ăn phở lần nào. Một hôm vội không kịp làm món gì, nấu vội ít thịt nạc băm với bánh phở cho con bé ăn, nó ăn sạch.
Vài hôm sau hắn đưa con bé đi ra quán ăn phở, vẫn gọi bán phở chín không hành, con bé ăn thìa đầu lại lắc đầu không chịụ ăn nữa.
Hắn quyết định nấu phở xem sao, nồi phở đầu tay nước đục và hôi, đành phải đổ đi. Vì hay nấu ăn, nên cũng có chút hiểu biết, đến lần thứ hai nồi phở đã tạm được, đến lần thứ ba thì con bé ăn thun thút, miệng thốt.
-Phở bố nấu ngon quá.
Con bé ngày nào cũng đòi ăn phở bố nấu, hắn phải nấu liên tục gần như hai tháng trời, một hôm bận quá không nấu được, hắn đưa con ra hàng gọi phở. Kết cục con bé ăn vài thìa rồi cũng bỏ, nó bảo.
– Không ngon bằng phở bố nấu, con thích phở bố nấu cơ.
Hắn tha con đi nhiều nơi, nhiều quốc gia, nhưng phở ở đâu con bé cũng chỉ ăn một chút rồi bỏ. Ở Mỹ nó chê là phở ngọt, không ngon như phở mặn của bố nấu.
Hắn hoài nghi, hay con bé nó bị ám ảnh trong đầu, là cứ phải phở của bố nấu nó mới ăn.
Sau thời gian nấu, hắn rút ra một điều của phở chỉ là càng đơn giản càng ngon, không phải sá sùng, mực hay bí quyết gì cả. Chỉ cần chọn xương thịt ngon là sẽ phở sẽ ngon. Thịt ngon người ta còn nhìn cảm giác thấy, chứ xương ngon thì nói thật là chắc chẳng mấy ai biết cách chọn cả, nhất là xương ống đã cạo sạch thịt bám xung quanh, nhìn giống nhau hết.
Có một cách dễ biết là hàng nào bán thịt ngon, tất xương cũng ngon vì nó ra từ một con bò. Con bò mà nuôi công nghiệp quá, thịt nó không thơm, nhão, luộc ngót đi, xương ninh cũng không thơm mà còn hôi. Cục xương phải nặng , cứng mới là xương chất. Nếu để ý có cục xương kích thước bằng nhau, nhưng cục này lại nhẹ hơn cục kia, cái tuỷ không bám chặt chắc.
Bí quyết chính của phở là kỳ công. Ngâm xương 6 tiếng, rửa sạch, cho vào luộc sôi 3 phút, vớt ra để nguội rửa lần nữa rồi cho vào ninh đúng 8-10 tiếng, ninh sao để nước chỉ sủi tăm, không được sôi có bong bóng. Ninh khoảng 4 tiếng cho một con gà già vào ninh tiếp, loại gà già không đẻ được nữa, thịt dai cứng ấy hầm cùng xương bò lấy nước. Sau 8 tiếng thì bê nồi ra, chắt hết nước sang nồi khác để vào tủ lạnh. Khoảng 6 tiếng nữa, lớp mỡ bên trên đóng váng mang ra hớt mỡ bỏ đi, nước ấy mới cho thịt vào luộc cùng với muối, gừng nước thêm 1, 5 tiếng thì cho hành nướng, hồi, quế, thảo quả, hành tây và khoanh bí đỏ cùng với nước mắm, đường và bột canh Hải Châu thêm 30 phút nữa.
Rồi vớt thịt để trong ngăn lạnh, lấy cái rá đổ nước lọc bỏ lại hết hồi quế, gừng thảo quả. Nước dùng bây giờ không còn gì bên trong, đun sôi lên lấy cái hớt có lưới vợt sạch những cái bọt đang kết tủa. Sau đó để nồi nước ra khỏi bếp.
Quay ra rửa sau, thái thịt, thái rau, trần bánh.
Lúc này nồi nước dùng còn tí cặn nào cũng đã lắng xuống. Lấy một cái nồi nhỏ chỉ múc nước sang đủ một bát, xếp phở, hành, thịt vào bát, đun sôi nồi nhỏ lên đổ vào là xong.
Nước dùng không mì chính, giờ mới hiểu con bé con nó thấy vị mì chính nó nhè ra.
Con bé ăn khen ngon, thằng anh cũng khen ngon. Bạn gái của thằng anh mê tít món phở, có lúc hỏi nó bao giờ nhà có phở gọi nó đến. Có hôm bạn thằng anh người Đức đến chơi, ăn một bán xong hỏi tôi có thể ăn tiếp suất nữa không?
Rồi ông Minh Thứ, ông Chân Chuối, Sơn Lim và ông Trung Phượng đến ăn khen ngon. Đầu tiên nghĩ các ông ấy khen vì xã giao, sau các ông ấy nói nấu phở thì nhớ gọi bọn anh, lúc đó mới biết hắn nấu phở thành công rồi. Đến lần thứ hai, thứ ba thì các ông ấy gọi người giao thịt chuyên nghiệp cho các quán đến bảo, cung cấp cho Hiếu Gió tất cả những loại nguyên liệu xương, thịt để nấu phở, chọn loại ngon nhất. Hết bao tiền cứ chuyển hoá đơn về công ty các ông thanh toán.
Nếu nấu phở để bán thì sao, đôi khi hắn nghĩ thế, nhưng rồi tính ra tiền vật liệu hết 100 euro, nấu được 20 bát, không tính công sá, điện đóm. Tính ra là lỗ.
Nhưng để nấu cho người thân và anh em bạn bè ăn, món phở của hắn qúa thành công.
Hắn ngồi ngẫm lại, sở dĩ hắn thành công nhiều thứ đều do con và mẹ hắn là động lực. Vì mẹ mà hắn từ bỏ giang hồ, đi làm thuê rồi thành ông chủ, vì con hắn mà hắn chuyển hướng trở thành nhà văn.
Và cũng vì con hắn, hắn trở thành một người nấu phở.
Hắn ước mơ, ngày nào đó hắn mở quán phở trên quê hương, lúc đó ông chủ tịch uỷ ban thành phố Hà Nội được người ta gọi là thị trưởng, tác phong ông ấy sẽ giống những ông thị trưởng ở Châu Âu mà hắn gặp. Ông thị trưởng Hà Nội sẽ đi xe Dream đến quán hắn buổi sáng, gọi bát phở và ngồi chờ đến lượt, không ai vâng dạ cung kính ưu tiên ông cả, ông ăn xong trả tiền và cám ơn người bán phở. Rồi ông dắt xe, nổ máy đến toà thị chính, ông dắt xe qua cửa cúi đầu chào người gác cổng. Từ toà thị chính, trong giờ làm việc ông đi đâu xe có tài xế lái xe ô tô chở đi, nhưng từ nhà đến toà thị chính và từ toà thị chính về nhà, ông sẽ tự đi bằng xe gắn máy hai bánh.
Nói là không ưu tiên, nhưng hắn sẽ ngầm bỏ thêm cho ông những miếng thịt thật ngon.
Bùi Thanh Hiếu